Ung thư

Mình lại đây ngồi - Anh Hải ưỡn người dướn cái cổ lên, tay đập đập lên mép gường bệnh - Nhanh! Lại đây ngồi với tôi - Nói rồi anh lại nhìn chị mỉm cười, mặt anh còn xanh xao lắm, môi khô khốc, trắng tuệch,vài vết nứt nhỏ và rãnh máu khô đen xì trên đấy. Cả cuộc đời chỉ đi lo chuyện thiên hạ, có bao giờ nghĩ đến chuyện mình, cả cái con người bên cạnh, người ăn cùng mâm ngủ cùng giường còn chả lo đến.
Đây này bà Chín Thu, cái áo này nhà tôi mua, cái quần này cũng thế, trước nó rộng thùng thình nhà tôi bóp lại đấy vừa khít. Còn cái mũ len này nữa, tự tay nhà tôi đan
Tôi từ miền Bắc vào đây cơ, quê nội tôi tít mãi ở Vĩnh Phúc, đi mất 3 ngày 2 đêm mới tới
Chiều Sài Gòn nóng lắm, hơi nóng từ mặt sân bốc lên khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn, nóng thế mà anh vẫn đội cãi mũ len do chị đan, từ ngày chị đưa cho anh ngoài khi nào cần tắm rửa vệ sinh, chưa lúc nào anh tháo mũ ra, chị hỏi thì anh bảo ngại, làm cán bộ bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên đầu anh cạo trọc, không đội mũ cứ có cảm giác như đang cởi truồng vậy.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé, ngón tay chị không thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, lòng bàn tay có vài vết chai sần,

Comments

Popular posts from this blog

Ăn Thịt

Ngày mai